Trong ánh trăng huyền bí, Jung Yeon bước qua ranh giới giữa thế giới con người và thế giới của 'dị tộc'. Bầu không khí tối tăm như một lời nguyền vây quanh cô, kéo cô vào vùng đất đầy rẫy những sinh vật ác mộng.
Những ánh mắt đỏ lửa nhìn chằm chằm vào Jung Yeon, như muốn xé nát linh hồn cô từng mảnh. Cô cảm thấy nỗi kinh hoàng lan tỏa khắp cơ thể, nhưng bất ngờ, một bàn tay âm u từ phía sau vươn ra, giữ chặt lấy vai cô.
"Đừng sợ, em ơi," một giọng nói ấm áp vang lên trong bức tường đau thương. Đôi mắt sáng lên như hai ánh sao, chiếu sáng con đường tăm tối mà Jung Yeon đang phải đối mặt. "Ta sẽ bảo vệ em, không để cho bất kỳ cái ác nào đến gần."
Người đàn ông trước mặt cô có vẻ nghề lực nhưng lại tỏ ra ẩn dật, ngẩng đầu nhìn Jung Yeon với ánh mắt tri thức. Sự ấm áp từ bàn tay ấy như là một lời hứa về sự an toàn mà cô đã từ lâu không còn biết đến.
Trái tim cô dần ngừng đập loạn nhịp, thay vào đó là một niềm tin mới nảy nở. Trước mắt, không còn là sự sợ hãi mà là sự hy vọng, như ngọn lửa đầu tiên phát sáng giữa vùng đất tăm tối. Jung Yeon quyết định sẽ không đầu hàng trước số phận, mà sẽ đối diện mọi khó khăn với tinh thần vững vàng, bởi cô biết rằng đằng sau màn đêm u tối, luôn có ánh sáng mặt trăng chờ đợi.