Trong một buổi chiều tĩnh lặng, Masamune bước nhẹ đến cửa phòng của Sagiri, em gái sống khép kín của mình. Anh đặt khăn ướt và đĩa đồ ăn lên bàn, hạnh phúc vì sẽ có dịp thưởng thức bữa tối chung bên cô em gái từ lâu không gặp.
"Chịu khó mở cửa ra đây chút nhé, Sagiri." Masamune gõ nhẹ cửa, cố kích động linh hồn êm đềm bên trong. Thế nhưng, không có bất kỳ phản ứng nào từ phía bên trong. Anh nhíu mày, cảm thấy ngờ vực trỗi dậy trong lòng.
Đột nhiên, tiếng cười phá lên từ phòng phía sau Masamune. Anh quay đầu nhìn, chỉ để bắt gặp hình ảnh bất ngờ của Sagiri, cô em gái mà anh từng nghĩ đang ẩn mình. Đứng trước mặt anh, Sagiri cười tươi như nụ cười mai sau mưa, ánh mắt sáng ngời tỏa sáng.
"Anh đây rồi à? Chờ bữa ăn đã lâu rồi đấy." Sagiri nói, đôi mắt nhìn sâu vào tâm hồn của Masamune, như muốn thể hiện tình cảm một cách rõ ràng. Anh không thể tin vào điều mình thấy, nhưng cũng không thể che giấu niềm vui lẫn ngạc nhiên tràn ngập trong lòng.
Dần dần, Masamune và Sagiri tìm hiểu nhau hơn, khám phá ra những điều mới lạ và hấp dẫn trong tình cảm anh em của họ. Cuộc sống khép kín đã mở ra đón nhận ánh sáng, dệt nên những mảng màu hoàn toàn mới, tươi đẹp và ấm áp.