Trên sân khấu sôi động của chương trình "Chơi cùng Mama", Omota Uramichi đứng với ánh đèn sân khấu chiếu sáng, bộ mặt ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự bất ổn bên trong. Mỗi bước chân, mỗi lời khen ngợi dành cho các bé đều che giấu đi một tâm hồn vô cùng phức tạp.
Một hôm, khi hội trường đang reo hò, ánh đèn chói chang, Uramichi bỗng dưng dừng lại. Ánh mắt anh nhìn xa vắng, rồi chuyển sang ánh mắt đầy nỗi buồn. Tất cả mọi người đều bất ngờ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với huấn luyện viên thân thiện này.
Tiếng đàn piano nhẹ nhàng vọng lên, tạo nên một không gian yên bình giữa bối cảnh sôi động. Uramichi bắt đầu kể về quá khứ của mình, về những khía cạnh tối tăm của cuộc đời mà anh từng phải đối mặt. Những nỗi đau, khó khăn và cảm xúc thoáng qua trên gương mặt anh, làm mờ đi vẻ ngoài vui vẻ trước đây.
Các bé trẻ ngồi im lặng, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt trong sáng của họ. Họ nhận ra rằng, ở sau vẻ ngoài thánh thiện, huấn luyện viên của họ chính là người có tâm hồn bi thương nhất. Đó không chỉ là một bài học cuộc đời cho các bé, mà còn là bài học cho chính Uramichi - học cách chấp nhận và yêu thương chính bản thân mình.
Cuối cùng, câu chuyện kết thúc trong bầu không khí ấm áp, nơi mọi người đều hiểu rõ hơn về nhau, và Uramichi cũng tìm thấy sự an ủi trong sự chân thành của những đứa trẻ.Đó là một bước tiến quan trọng trong việc hiểu biết và chấp nhận bản thân đối với Uramichi - huấn luyện viên thể dục dụng cụ với nhiều khía cạnh khác nhau.