Cánh cửa sắt nặng nề của trại giáo dưỡng đóng sập, phản ánh ánh nắng mặt trời thành những tia lửa lòa quẻ trong căn phòng chật hẹp. Bầu không khí đầy đau thương và tuyệt vọng rỉ máu từ những vết thương vẫn còn nguyên trong trái tim của 6 chàng trai trẻ. Joe, Mario, Suppon, Baremoto, Heitai và Kyabetsu - họ không chỉ là những kẻ tội phạm, mà còn là những đứa trẻ bị đẩy vào cảnh tồi tệ bởi cái vụa xã hội tàn ác.
Anchan - cái tên đầy uy quyền, đã từng làm dấy lên nỗi kinh hoàng ở trại giáo dưỡng, đang bước vào phòng với vẻ mặt không thể hiểu nổi. Đến nơi, anh đối mặt với 6 đứa trẻ, ánh mắt tinh quái và đầy ám ảnh nhưng đồng thời chứa đựng sự tuyệt vọng và hy vọng.
"Anh... đến để làm gì?" Suppon - chàng trai có vẻ ngoài cao ráo nhất, không che giấu sự hoang mang trong giọng nói.
Anchan nhăn mày, nhưng rồi cười nhẹ, "Tôi không phải kẻ biến thái hay quái đản như mọi người nghĩ. Tôi... muốn giúp các em thoát khỏi cảnh ác mộng này."
Những lời Anchan nói đã mở ra một cánh cửa tinh thần mới trong trái tim của 6 chàng trai. Họ cảm nhận được sự ấm áp, sự chân thành và tình người từ cái mặt trái của cuộc sống họ chưa từng được trải nghiệm. Và từ đó, hành trình của họ đi đến đâu, cuộc sống của họ sẽ thay đổi như thế nào, tất cả đều bắt đầu từ những bước chân tự do đầy kiêu hãnh trong căn phòng đen tối ấy...