Trên con đường quanh co bằng những tia nắng vàng rực rỡ, cậu chàng Shiro đang gấp gáp lao đến bệnh viện. Hơi thở ngắn, ánh mắt nhanh nhạy, anh chàng trẻ nắm chặt áo khoác, không ngừng chạy về phía cánh cửa lớn. Hình ảnh nỗi lo sợ trước sự thiêu cháy từng giây phút cuộc đời như vết cháy loét ở tim, không ngừng dày vò và ám ảnh mỗi đêm dài.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Shiro reo lên trong cơn hỗn loạn, cổ họng như bị nín không thể thốt lên nổi. Bước chân rối bước, anh chàng niềm tin rằng, chỉ có đôi tay yêu thương của mẹ mới có thể làm tan biến nỗi đau trong lòng.
Ngay khi bước vào phòng, ánh mắt anh hoàn toàn chìm đắm trong bóng tối, nhưng không, có một bóng dáng quen thuộc đang đợi anh. Mẹ, bức tranh hạnh phúc trong giấc mơ sắc màu dày vò dần phai nhạt, lại một lần nữa hóa ra, hiện thực vẫn là nỗi sợ hãi và trống trải.
"Shiro ơi, mình có điều muốn nói với con." Ánh mắt mẹ tỏa sáng, ánh nắng rọi vào bức ảnh héo hon, mặt cô vẫn tươi cười nhưng dường như đã trải qua bao sóng gió.
"Con ơi, cuộc sống chỉ đến với mỗi người một lần, và mỗi khoảnh khắc cũng đều quý giá. Dù biết rằng thời gian của con có hạn, nhưng mẹ muốn con biết rằng, mỗi giây phút, mỗi hơi thở đều mang một ý nghĩa đặc biệt. Hãy sống trọn vẹn cuộc đời này, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc một, nhưng đừng quên, giá trị cuộc đời không nằm ở thời gian, mà ở cách con sử dụng nó."
Lời của mẹ rơi vào lòng Shiro như một cơn gió lành, dịu dàng làm tan biến đi nỗi lo âu. Anh chợt hiểu, sức mạnh không nằm ở việc sống bao nhiêu năm, mà ở việc sống thế nào trong từng khoảnh khắc trên cung đường tận hưởng thời gian của mình. Đôi mắt anh chợt rạng ngời, quyết tâm bước tiếp, theo đuổi ước mơ và tận hưởng tất cả những gì cuộc đời dành cho.
Với niềm tin mới, Shiro quyết định bước ra khỏi căn phòng nhỏ, ôm chặt mẹ, tràn ngập hy vọng và can đảm vươn lên phía trước, để tận hưởng mỗi khoảnh khắc một, mỗi ngày một và hướng tới ánh