Trong một buổi trưa đầy nắng, Hikari và Yuta đinh ninh bước vào quán cà phê yêu thích của họ. Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt lung linh và sự bối rối nho nhỏ đọng lại trên gương mặt. "Anh... anh có điều gì muốn nói với em sao?" - Hikari thò thẹn gọi Yuta, vẻ đắng cay trong giọng. Yuta nhìn cô gái trước mắt, thở dài rồi nói: "Em có nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu không?". Hikari gật đầu, nhìn anh với ánh mắt tròn xoe đầy tò mò. "Anh... anh nhớ rõ từng chi tiết..." - Yuta vung tay tự tin, nhưng ngăn ngắn trong cử chỉ, tim anh đập nhanh. "Vậy sao em không nhớ chính xác là chúng ta đã hẹn hò bao lâu rồi?" - Yuta dành cho Hikari nụ cười tươi sáng, muốn kiểm tra sự nhạy bén của cô gái. Hikari lặng thinh, đôi mắt to tròn như hai chiếc đĩa, rồi bất giác bật cười: "Thật ngốc nhưng em thật sự không biết!". Sự thú vị và ngọt ngào trong tình yêu tuổi trẻ bắt đầu khẽ nhền nhện trong không gian yên bình của quán cà phê.